Định mệnh (tiếp 60)

Vlar nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay với tâm trạng bồn chòn khó tả. Máy bay chỉ mới cất cánh có vài phút, sân bay Tân Sơn Nhất vẫn còn lờ mờ ở phía dưới kia. Anh đang lên đường về lại Mỹ, sau hai tuần nghỉ dưỡng ở đây. Trong thời gian người của anh giải quyết êm xuôi chuyện bên đồn cảnh sát. Anh muốn về quê hương của vị hôn thê thằng bạn. Anh đã rất háo hức khi đặt chân đến đây và mong chờ khám phá những điều kỳ diệu. Và anh đã được trải nghiệm. Đất nước này thực sự thanh bình, với những con người nồng hậu luôn có những nụ cười thân thiện trên môi. Phong cảnh hoàn toàn khác xa với thế giới phồn hoa nơi anh đang sống. Đất nước và con người nơi đây đã để lại ấn tượng mạnh đối với anh. Lúc này khi ngồi trên máy bay anh đã nghĩ, sớm thôi anh sẽ quay lại nơi này. Chắc chắn là vậy.

Vlar đưa mắt nhìn khắp lượt máy bay, hôm nay, máy bay không đông lắm. Ngay cả khoang hạng nhất nơi anh đang ngồi lúc này cũng chỉ mình anh và hai người khác. Trống trải, nhưng có lẽ vẫn dễ chịu hơn là một cái khoang hạng nhất với quá nhiều hành khách. Anh định ngủ một giấc thật dài cho đến khi máy bay hạ cánh xuống nước Mỹ.

Nhưng chẳng hiểu sao anh không chợp mắt nổi.

Anh nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, liên tục không biết bao nhiêu lần cho đến khi chính anh cũng thấy nản. Ngồi thẳng dậy, Vlar cầm tờ tạp chí, xoay xoay nó trên tay rồi nhìn xoáy vào những dòng chữ Việt trên đó như thể sẽ có một phép màu khiến anh đọc được chúng. Anh lại liếc sang trang tiếng Anh ở cạnh đó, đọc và cố gắng đoán nghĩa những từ ngữ tiếng Việt ở trang bên. Tại sao chỉ cùng một loại kí tự, nhưng cùng với những con dấu lại gây ra sự khác nhau đến thế? Chán nản, Vlar quăng tờ tạp chí sang ghế bên cạnh và từ bỏ việc học tiếng Việt. Chirst thường nói câu gì nhỉ? Nhớ rồi, phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam. Anh chỉ mới coi sơ sơ từ ngữ thôi, chỉ mới xách phao ra ngoài bãi biển tắm thôi mà đã thấy dậy sóng, học sâu tới ngữ pháp chắc anh đuối mất.

Còn khối thời gian nữa máy bay mới đi vào không phận Hoa Kì. Thiệt là buồn chán, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu khi vắng cái giường quen thuộc và hệ thống máy tính chằng chịt ở nhà. Cảm giác này có thể gọi là nhớ nhà, thứ thường xảy ra mỗi khi anh đi xa. Anh không thích cái cảm giác này chút nào, vì những lúc đó anh thấy mình thật ủy mị, và hơn nữa điều đó làm anh nhớ đến… Glyn.

Lắc mạnh đầu để xua đi những suy nghĩ bắt đầu trỗi dậy, Vlar quyết tâm nhắm mắt lại và ngủ nhưng nỗi đau anh nghĩ đã bị thời gian trôi vùi cứ quặn lên trong lòng anh, mới tinh như chỉ vừa xảy ra vài phút trước. Đôi mắt anh lại mở ra, đau đáu nhìn mông lung về phía trước trong một dòng kỉ niệm chợt ùa về. Sao đau đớn quá!

Ngồi bật dậy, anh dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Bước vào toilet, anh dấp nước lên mặt không biết bao nhiêu lần. Lau sạch tay và mặt, Vlar bước ra khỏi toilet. Đi về chỗ của mình, bỗng anh bắt gặp một ánh mắt.

Đen láy, to tròn và chân chất nét thanh tân.

Cô gái Việt Nam có khuôn mặt dễ thương, và điểm trên khuôn mặt ấy, là đôi mắt đen hút hồn khó tả. Sáng và long lanh như chứa cả biển sao trời. Vlar chợt ngây người. Nhận thấy sự ngừng chuyển động của anh, đôi mắt đó cụp xuống. Vlar đang tiếc rẻ ánh nhìn thì đôi mắt lại hướng về anh ngay lập tức, hồ như sự tò mò đã chiến thắng nỗi thẹn thùng. Anh cười đáp lại cô, rồi anh chợt bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc, trừng trừng nhìn anh ở phía bên cạnh cô gái. Người đàn ông trung niên có những nét giống cô gái đến ngạc nhiên, không cần nói cũng biết họ là cha con. Vlar đành cười giả lả, gật đầu chào cả hai rồi quay lại chỗ ngồi.

Bây giờ thì anh còn tỉnh hơn cả lúc nãy, lần cuối cùng anh thích thú với một ánh mắt đến như thế là khi nào? Hình như từ lần đầu tiên khi anh trông thấy Glyn. Ánh mắt của cô gái này có một thứ gì đó giống Glyn đến kỳ lạ. Từ nét ngỡ ngàng, tinh nghịch, thẹn thùng cho đến đặc điểm đôi mắt to tròn và chân chất nét thanh xuân như nhau. Anh cảm giác như thấy Glyn vậy, Vlar nghĩ bằng mọi giá anh phải làm quen được với cô gái ấy.

Bằng mọi giá.

Một tiếng đồng hồ trôi qua mà Vlar vẫn chưa nghĩ ra phương án nào thích hợp, chưa kể tới người cha đang ngồi ngay bên cạnh cô gái.

Một cô tiếp viên hàng không lại gần hai người khách phía trước Vlar, cô ta định nói gì đó nhưng có tiếng suỵt từ phía ghế bên ngoài đáp lại, dường như có một người đang ngủ. Cô tiếp viên khẽ cười rồi hạ giọng thật khẽ để nói. Sau đó cô ta bước đi đến chỗ Vlar và lịch sự nói.

“Thưa ông, vì có chút vấn đề nên bữa trưa sẽ được phục vụ muộn khoảng nửa tiếng, mong ông không phiền”.

“Không sao. Được rồi”.

“Thành thật xin lỗi ông và cảm ơn ông đã thứ lỗi”.

Rồi cô ta xoay người lại, đi chỗ khác.

“Này cô, tôi có một việc muốn nhờ cô được chứ?”.

Vlar gọi giật. Đây là cơ hội mà anh vẫn chờ đợi suốt từ hơn 1 tiếng đồng hồ qua. Vlar đưa mảnh giấy anh viết vội cho cô tiếp viên.

Nửa tiếng sau.

Bữa ăn trưa được dọn ra, khá thịnh soạn. Phía trước Vlar, tiếp viên chỉ dọn có một phần ăn. Tốt, xem ra may mắn gặp được ông già mê ngủ rồi. Anh nghe thấy tiếng gọi của cô gái, giọng cô thanh và đáng yêu lạ. Cô tiếp viên cười giải thích điều gì đó, rồi đưa cho cô gái một mảnh giấy nhỏ.

Trái với điều Vlar dự đoán, cô gái không hề quay xuống nhìn anh lấy một lần. Cô tiếp tục bữa ăn trưa của mình trong sự phập phồng của anh.

Đến khi Vlar kết thúc bữa ăn, anh đã hết hi vọng. Lẽ ra anh nên nhờ cô tiếp viên dịch những lời đó sang tiếng Việt, anh quên béng việc cô gái có thể hoàn toàn không biết tiếng Anh. Tắc trách, tắc trách quá!

Lưu Ly mở mảnh giấy cô tiếp viên hàng không vừa đưa cho mình. Dòng chữ tiếng Anh đập vào mắt cô, nét chữ dứt khoát, có chút không đều nhưng lại có những nét móc cong khá lãng tử.

“Quà gặp gỡ. Phía sau cô”.

Vlar đang cố nhẩm tính chiến thuật tiếp theo thì một dáng người đến bên cạnh anh và ngồi xuống chiếc ghế còn trống. Cô gái đó, với chiếc bánh phủ sôcôla còn nguyên trên tay. Giọng cô cất lên với một thứ tiếng Anh chuẩn rành rọt.

“Đây là quà của anh?”

“Đúng”.

“Anh luôn tặng quà thế này cho những cô gái lần đầu gặp mặt sao?”

Vlar sững người, anh đang chuẩn bị để trả lời cho câu hỏi ‘tại sao’.

“Không”.

“Vậy lí do là gì?”

“Chỉ là tôi muốn tặng quà cho cô thôi”. Vlar chẳng hề giấu giếm, những điều tốt đẹp luôn luôn được đón nhận khi nói ra.

“Anh thích tất cả phụ nữ anh gặp lần đầu tiên hả?”

“Không phải là tất cả”.

“Vậy anh muốn gì?”. Câu hỏi thẳng tiếp tục làm Vlar ngớ ra, thường thì người đưa ra những câu nói thẳng phải là anh mới đúng.

“Muốn được làm quen với cô, xin số điện thoại của cô, những lúc rảnh rỗi tán gẫu với cô và vân vân…”

“Anh không thấy mình trắng trợn à?”

“À, tôi thật sự rất trắng trợn mà”.

Vlar bỗng nhiên bật cười thú nhận, làm cho cô gái cũng mỉm cười theo, rồi cô bối rối hỏi .

“Nếu tôi không cho anh thực hiện mục đích của mình?”

“Tôi sẽ chờ, hoặc tôi sẽ bỏ cuộc”.

“Anh thẳng thắn thật!”

“Bằng một góc của cô thôi”.

“Vậy bây giờ tôi sẽ ăn cái bánh này để không phụ lòng anh”.

“Tuyệt”.

“Nhưng tôi không cho anh số điện thoại được. Tôi đã có hôn ước”.

“Không biết đối phương của cô thế nào? Liệu anh ta có yêu cô không ?”

Cô gái im lặng nhìn anh, rồi cô nhìn xuống chiếc bánh.

“Tôi không dám chắc? Nhưng rồi sẽ rất nhiều thôi”.

“Vậy à? Thế thì chúc cô hạnh phúc và tràn ngập tình yêu”. Anh cố giấu một nỗi thất vọng chực tràn ra thành lời.

“Cảm ơn anh vì chiếc bánh”.

“Không có gì. Như tôi đã nói, quà gặp gỡ. Nó đã hoàn thành đúng sứ mệnh của nó rồi”.

“Cảm ơn anh lần nữa. Và xin lỗi”.

“……”

“Lylith”.

“Hả?”

“Đó là tên tôi. Không cho anh số điện thoại nhưng ít nhất cũng để anh biết tên tôi chứ”.

“Vladimir”.

“Tên đẹp đó”.

“Ai cũng nói thế cả”.

“Đừng có kiêu thế chứ”.

“Cảm ơn cô. Niềm an ủi nhỏ nhoi dễ thương đấy!”

“Tôi ăn bánh đây”.

Vị hôn phu đang chờ cô ở Mỹ, dù có cảm tình với anh chàng đó, cô cũng không thể làm quen với anh ta được. Cha cô muốn cô phải kết hôn với người thừa kế kia. Ít nhất cô không được làm cha mình thất vọng lần này.

Và có lẽ đến lúc cô phải quen với cái tên tiếng Anh hoàn toàn xa lạ của mình rồi.

Vlar ngã người trên lớp đệm ghế êm ái, cảm thấy cơn mỏi mệt từ đầu xâm chiếm. Anh để mặc nó hoành hành và chìm vào giấc ngủ.

Bình luận về bài viết này