Gần như vậy xa đến thế: C5_P3

Cô nằm trong phòng bệnh, vóc dáng mỏng manh ẩn dưới lớp chăn, thần sắc nhợt nhạt, mệt mỏi. Một lúc sau, không thấy có động tĩnh gì, cô nghĩ rằng anh đã đi khỏi, trong lòng trào dâng nỗi xót xa, những ký ức tưởng như xa xăm lại lặng lẽ cuốn lấy cô như cây dây leo, dần dần thít chặt làm cô không thể nào thở được. Cô vùi mặt vào gối, cảm thấy khoé mắt ươn ướt, càng lúc càng nhiều, nhưng chẳng còn đủ sức để lau đi, cũng không muốn ngăn bản thân khóc một lần cho thoả.

Chính lúc đó, đột nhiên cô có cảm giác mát lạnh ở trán. Có lẽ vì đang sốt, toàn thân nóng rẫy nên cô mới cảm thấy bàn tay người đó mát lạnh đến thế. Cô rụt người lại theo bản năng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, không động đậy, chỉ có những sợi lông mi dài khe khẽ rung động.

“Anh không muốn mọi người nghĩ rằng anh đang bắt nạt em”. Tiếng nói của Diệp Hạo Ninh vang lên trên đầu, có vẻ như chẳng để tâm, nhưng trong một đêm như thế này, nó lại vô cùng dịu dàng, ấm áp, tựa như một hơi thở thật khẽ, thật trầm.

Thật kì lạ! Đã từng có người phụ nữ khóc như mưa trước mặt anh nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực, chẳng biết phải làm gì như lúc này.

Ngón tay anh do dự dừng trong không trung giây lát rồi khẽ khàng trượt qua nơi còn đọng lại những giọt nước mắt.

Nhưng cô vẫn không nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Cám ơn anh”.

Truyền xong hai chai nước biển, Tiêu Dĩnh đã hồi phục được sáu bảy phần. Ngồi trong xe của Diệp Hạo Ninh, cô cố ý nghiêng đầu sang một bên, trong lòng hơi xấu hổ vì vừa rồi khóc lóc như thế trước mặt anh, thật mất mặt quá! Hơn nữa, lúc này, đầu óc tỉnh táo trở lại, cô đã nhớ ra tên anh, nhớ vẻ mặt cười mà như không cười của anh trong phòng ăn ở nhà hàng hôm đó, cô khẽ thở dài, chỉ mới gặp hai lần mà lần nào cũng làm trò cười cho anh, xấu hổ quá đi mất!

Xe phóng ra từ bãi đỗ của bệnh viện, Tiêu Dĩnh bắt đầu vờ ngủ. Thực ra cô cũng buồn ngủ thật. Ba giờ sáng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, nếu không phải vì chút chuyện rắc rối này thì cô đã nằm trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, ngủ bù cho mấy ngày thức trắng do chuyến đi công tác.

Trong xe càng yên tĩnh, cả điều hòa cũng tắt. Diệp Hạo Ninh quay đầu sang, liếc nhìn cô, vừa lúc bắt gặp hình ảnh phản chiếu trên kính xe, dù mờ ảo nhưng anh vẫn cảm nhận được những đường nét mềm mại của người con gái ấy.

Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Nhà em ở đâu?”. Giọng nói rất trầm, dường như biết cô đang ngủ nên không nỡ làm phiền.

Lúc này Tiêu Dĩnh mới choàng tỉnh, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, trả lời ngắn gọn: “Đường XX, vườn hoa Hải Thiên”. Trong lòng nghĩ, có lẽ ốm đau đã làm cô thành ra ngớ ngẩn mất rồi.

Anh gật đầu, giọng điệu bình thản: “Nếu mệt thì cứ ngủ một lúc đi, đến nơi anh sẽ gọi”.

Nhưng cô lại mở mắt, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi chợt mỉm cười: “Thì ra anh cũng tốt đấy chứ!”. Con người có ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy chắc hẳn cuộc sống riêng tư cũng vô cùng đặc sắc, kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ lại càng phong phú, vì thế mà sự quan tâm lặng lẽ như thế này càng dễ khiến người khác cảm động.

Diệp Hạo Ninh không khỏi ngạc nhiên: “Không lẽ trước nay em vẫn nghĩ anh là người xấu ư?”.

Cô biết anh không bực mình, khẽ nhướng mày, nụ cười lấp lánh trong ánh mắt, cô nói tiếp: “Không gian xảo không phải là thương nhân mà”.

Anh kinh ngạc quay đầu sang nhìn cô: “Ai nói anh là người làm ăn?”.

Cô nói: “Khí chất giống”.

“Giống cái gì?”.

“Kẻ gian”. Đến giờ cô vẫn chẳng thể quên được sự việc ngày hôm ấy.

Lần này, anh không nhìn cô, nhếch mép: “Em to gan thật đấy!”. Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói với anh như vậy.

Tiêu Dĩnh cười hì hì: “Đúng, đúng, là em sai rồi. Thực ra anh là ân nhân, ân nhân cứu mạng của em”.

Anh cũng cười: “Nói như thế thì hơi quá!”. Con đường với những cột đèn sáng rực rỡ hai bên cứ trải dài tựa như dòng sông trăng không có điểm tận cùng. Diệp Hạo Ninh cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, nhưng anh lại nói như đang tính toán với cô: “Anh chỉ trêu em có một lần, ai ngờ hôm nay lại bị em đòi nợ. Tính ra thì em lãi rồi đấy”.

“Ừm…”. Tiêu Dĩnh gật gù, che miệng ngáp. “Thế nên mới nói, việc gì cũng có cái giá của nó”.

Vẫn nhìn thẳng phía trước, Diệp Hạo Ninh khẽ cười, không nói gì.

Một lúc sau, cô dường như nhớ ra chuyện gì, liền hỏi anh: “Muộn thế này rồi, sao anh lại ở trong bệnh viện?”.

“Anh đến thăm một người bạn đang nằm viện, vừa xuống đấy thì nhìn thấy em đang đi xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã”.

Nếu không có chuyện nhầm lẫn hôm ấy, sợ là hôm nay cô đã ngất xỉu trên cái hành lang dài lạnh lẽo trong bệnh viện rồi. Tiêu Dĩnh nghĩ, có lẽ cuộc gặp lần trước cũng không đến nỗi tệ lắm, thậm chí có thể coi là may mắn nữa.

 

Hai ngày sau, ở công ty, lúc Tiêu Dĩnh mang một chồng đơn đề nghị thanh toán đến cho sếp ký, thì bất ngờ thấy Diệp Hạo Ninh đang ngồi ở đó.

Cô nghĩ sếp đang bận tiếp khách nên định quay ra, nào ngờ sếp vẫy tay gọi vào, dáng điệu rất vui vẻ, đi vòng ra sau bàn làm việc, kiểm tra kỹ từng tờ rồi hạ bút ký luôn.

Tiêu Dĩnh đứng đợi, chiếc bàn quá rộng nên từ chỗ cô đứng gần như chẳng thể nào nhìn thấy những chữ viết trên hóa đơn, liếc mắt sang bên, cô ngạc nhiên khi thấy Diệp Hạo Ninh đang nhìn cô chăm chú.

1 thoughts on “Gần như vậy xa đến thế: C5_P3

  1. truyện Gần Như Vậy Xa Đến Thế rất là hây và lôi cuốn. Xin hỏi nhà SV ccó dự tính post tiếp lên không?
    Truyện đọc rất hay hy vọng nhà SV vẫn đăng lên đều cho đọc giả được đọc trọn quyễn sách nầy
    Rất cám ơn SáchViệt đã đưng tải lên những quyễn sách hay và có giá trị giải trí lành mạnh như vậy.

Bình luận về bài viết này